Hoa
Mốt đừng chụp chung với hoa nữa, anh chả phân biệt được đâu là hoa đâu là em.
Hoa hồng nào chẳng có gai
Yêu nhau thì phải có thai mới bền
Sài Gòn hoa lệ, hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo.
Một loài hoa không tôn thờ 2 chủ
Một tấm lòng không ấp ủ 2 trái tim.
Cố tình trồng hoa, hoa ko nở
Vô tình cà khịa, nghiệp tràn lan
Hoa hồng nào chẳng có gai
Nhìn tao vậy chứ làm gì có ai
Đời em sẽ hóa màu hồng
Nếu như anh chịu làm chồng của em
Em vào đời bằng náo nhiệt, anh vào đời bằng âm thầm
Em đi tìm nốt thăng hoa, lòng anh lại là âm trầm
Em đi tìm lời phố thị, anh đi tìm tiếng ghi-ta
Em đưa anh vào trong náo nhiệt, anh lắc đầu và đi ra
Em vào đời bằng vang đỏ, anh vào đời bằng nước trà
Bằng cơn mưa thơm mùi đất và bằng hoa dại mọc trước nhà
Em vào đời bằng kế hoạch, anh vào đời bằng mộng mơ
Lý trí em là công cụ còn trái tim anh là động cơ
— Lối Nhỏ — ft. Phương Anh Đào
Nghe nói anh thích hoa hồng
Vậy anh có thích làm chồng em không?
Cố tình trồng hoa… hoa không nở
Vô tình hít thở… lại tăng cân
Sau này tôi mới biết, bông hoa đó không phải là của tôi. Chẳng qua là tôi đã đi ngang qua vào đúng mùa hoa nở đẹp nhất…
Hoa hồng tuy đẹp nhưng có gai
Muốn hái được hoa phải có tài
Bất tài vô dụng đừng có hái
Gai đâm chảy máu biết trách ai?
Hoa vô tình bỏ rơi cành lá
Người vô tình bỏ lỡ tơ duyên
Thay vì tặng anh một đóa hồng không héo
Hay là để em gửi anh một mối tình không phai!
Hoa giã quỳ – Hoa quỹ già
– Cái xe kia không chịu cho anh lên nếu mà không có em…
– Xe nào???
– Xe hoa
– Trước lúc ra đi ta có điều này muốn trăn trối
– Vâng ạ, bố nói đi
– Đám tang ta con làm cái vòng hoa, rồi tung mọi người chụp, xem lần sau tới lượt thằng nào nhé!
Em vốn dĩ là hoa dại sao giám đòi hỏi sự nâng niu
Chơi với người tốt như vào hàng hoa. Khi đi ra hương thơm còn vương vấn.
Chơi với người xấu như vào hàng cá. Quen tanh rồi, chẳng biết mình tanh.
Hoa nở là duyên, hoa tàn là nghiệt
Người đến là phúc, người đi là phận
Duyên sâu thì hợp, duyên mỏng thì tan
Vạn pháp do duyên, vạn sự tuỳ duyên
Không cưỡng không cầu, không mong không khổ
Hoa hồng thì màu đỏ
Bầu trời thì màu xanh
Bàn tay em 5 ngón
Ngón giữa dành cho anh
Bỉ ngạn rực rỡ bay trong gió
Hoa đỏ không lá buồn bi thương
Tôi vẽ hoa hồng đỏ
Anh lại vẽ xương rồng
Tôi hết lòng bày tỏ
Anh lắc đầu bảo “không”
Em vô tình dẫm lên bông hồng dại
Hoa chỉ buồn mà không nỡ giương gai
Hoa bỉ ngạn có hoa không có lá
Trái tim nàng sắt đá chẳng có ta
Hoa nở ngàn năm hoa bỉ ngạn
Hoang tuyền huyết nhuộm nỗi bi ai
Vô hoa hữu diệp, vô tương ngộ
Vạn kiếp luân hồi, vạn kiếp vương.
Hoa đẹp hoa thơm hoa vẫn tàn
Tình nặng tình sâu tình vẫn tan
Rượu đắng rượu say rượu vẫn cạn
Người hứa người thề người vẫn quên.
– Tuần trước đến đây, tao thấy vườn hoa còn đẹp lắm cơ mà. Sao giờ lại trơ trụi và xơ xác thế này?
– Tại mày đấy!
– Sao lại tại tao?
– Vì hôm trước, mày đã tặng vợ tao cuốn “Nghệ thuật cắm hoa” chứ còn sao nữa!
Tháp Mười đẹp nhất bông sen
Quê em đẹp nhất những phen núp lùm
Một bông hoa không tôn thờ 2 chủ
Một con người không ấp ủ 2 trái tym
Đừng mong manh như bồ công anh trước gió
Hãy mạnh mẽ như xương rồng trước bão giông
Hoa
Mốt đừng chụp chung với hoa nữa, anh chả phân biệt được đâu là hoa đâu là em.
Hoa hồng nào chẳng có gai
Yêu nhau thì phải có thhoa-mot-dung-chup-chung-voi-hoa-nua-anh-cha-phan-biet-duoc-dau-la-hoa-dau-la-em-hoa-hong-nao-chang-co-gaiyeu-nhau-thi-phai-co-th